Hình như vị thế của nghề giáo đang mất dần không còn được như ngày xưa. Những câu "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư", "Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy",..có vẻ như đang xa dần thực tế. Tại sao lại thế? Câu hỏi cần câu trả lời nhất là trong giai đoạn này.
Chia sẻ với những nỗi buồn của nhiều thầy cô giáo, thầy Lê Thống Nhất đã viết bài thơ này cũng là để nêu lại câu hỏi, mong chúng ta phải có quyết định và hành động làm tăng sinh lực cho đội ngũ giáo viên - những người quyết định cho sự thành công của chương trình giáo dục phổ thông mới.
(Tặng các Thầy Cô đang buồn)
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ yêu, chữ khổ khéo mà gặp nhau
Vì yêu mà chọn cho mau
Vì yêu nào kể mai sau khổ nghèo
Đã yêu nên quyết phải theo
Tiền lương còi cọc chống chèo gian lao
Đôi khi cũng thấy tự hào
Nhiều khi lại thấy dại nào dại hơn?
Trò ngoan thấy được yêu thương
Trò hư vất vả trăm đường ai hay
Phụ huynh gửi gắm, buông tay
Con hư mà lại cứ đay nghiến người
Chỉ tiêu thành tích nào rời
Không biến thành có nhiều nơi đành liều
Hiệu trưởng ấn xuống sớm chiều
Thôi thì chấp nhận mọi điều cho qua
Bận trường, khó giúp việc nhà
Lo cho trò khéo hơn là chăm con
Chi tiêu chắp vá mỏi mòn
Mỗi lần thăng hạng héo hon rập rình
Hợp đồng nghĩ cũng tội tình
Chênh vênh nào biết thân mình về đâu
Bao năm vẫn cảnh chực chầu
Dẫu có dạy giỏi bao lâu là gì...
Mỗi sớm chân bước ra đi
Cố vui bởi lẽ mình vì tương lai
Vẫn muốn theo nghiệp cho dài
Niềm vui sao cứ thấy mai một dần
Xốc lên, xốc lại tinh thần
Bao lần đổi mới, bấy lần chờ mong
Hy vọng cứ thắp trong lòng
Mà sao ngọn lửa bốc xong lại tàn
Chuyện buồn liên tiếp tràn lan
Vài con sâu phá hàng ngàn bát canh
Dù mình vẫn giữ trong lành
Tại ai thì vẫn cứ đành chịu lây
Vài lời tâm sự giải khuây
Mong sao nghề giáo đong đầy như xưa
Biết rằng mưa sẽ tạnh mưa
Mà sao ánh nắng vẫn chưa chịu về ?
11h20' ngày 22/4/2019
Lê Thống Nhất
Ý kiến bạn đọc: