Bộ GD&&ĐT luôn chỉ đạo, chấn chỉnh về căn bệnh thành tích nhưng ở một số nhà trường vẫn chưa "chữa dứt điểm" căn bệnh này. Vì "Chỉ tiêu" nên trò không cố được thì thầy cô đành "tiếp sức". Hai bài thơ rất nỗi niềm của nhà giáo chia sẻ về điều day dứt này.
Đã bao năm đứng trên bục giảng
Là bao năm đã thực sự dối lòng
Ngày khai trường nộp đăng kí đầu năm
Những chỉ tiêu chẳng bao giờ đạt được?
Ai cũng bảo nghề giáo là mực thước?
Thật an nhiên với cuộc sống thanh bần
Điểm số dật dờ "Lộng giả thành chân"
Với xã hội Thầy Cô là mẫu mực?
Trước học trò dạy em lòng trung thực
Điểm số này sao Thầy lại làm sai?
Thiếu lần đầu Thầy kiểm lại lần hai
Những điểm số lập lờ như nhảy múa
Ngày tổng kết nỗi lòng Thầy chất chứa
Phải làm sao để trên dưới đẹp lòng
Vì chỉ tiêu ngòi bút đã bẻ cong
Cứ lên tiếng...dù một lần nói thật...
Biết làm sao được ai ơi!
Chuyện cho điểm giỏi mong người hiểu cho
Ngày xưa là cả cô trò
Ngày nay người dạy phải lo toàn phần
Cho sai cũng thấy tần ngần
Như nhà dùng mãi cái cân hỏng rồi
Cho đúng cũng thấy lôi thôi
Sếp không vui cũng đứng ngồi sao yên
Lúc đầu cũng cố trung kiên
Nhưng sau cũng phải cố mềm biết sao
Phụ huynh hạnh phúc tuôn trào
Muôn nơi con giỏi nước nào bằng ta
Đêm nằm mới nghĩ sâu xa
Cho điểm như thế như là dối nhau
Vui trước mắt, hại về sau
Chuyện này liệu có cải mau không Giời?
Biết làm sao được ai ơi!
...
Ý kiến bạn đọc: