"Khi mẹ là giáo viên" - nỗi lòng của người mẹ làm nghề dạy học

  • 31/08/2017 | 12:42 GMT+7
  • 127.869 lượt xem

Tác giả của bài thơ xúc động này là cô giáo Lê Thanh Hồng, giáo viên môn Ngữ Văn, hiện là hiệu phó trường THCS Thị trấn Kỳ Sơn, Hòa Bình. Bài thơ được cô viết để tặng con gái đầu Nguyễn Lê Huyền Trinh, khi Huyền Trinh tham gia Cuộc thi Tiếng hát măng non thành phố, vào tháng 11/2007.

Ngày hôm đó, cô con gái bé nhỏ nằng nặc đòi chị Hồng đưa đi thi, nhưng do bận công việc ở trường, nên chị Hồng đành phải dẫn con đến nhà bạn, để rồi hai bé cùng đi với nhau. Lần đó, Huyền Trinh giành giải nhì phần thi hát đơn ca dân ca (không có giải nhất) của cuộc thi này.

Dù đã đạt giải cao, nhưng bé Trinh đã khóc nức nở ngay tại hội trường. Khi về nhà, chị hỏi chuyện con, chị Hồng đã bật khóc, khi con nói về lý do mình buồn và khóc như vậy vì: “Con muốn biểu diễn cho mẹ xem!”.

Ngay khi nhận ra và thấu hiểu cảm giác của con khi mẹ vắng mặt trong khoảnh khắc quan trọng  và đáng ghi dấu nhất của cuộc đời mình, chị Hồng đã rất buồn, trăn trở và chị đã gửi gắm những cảm xúc đó của mình vào bài thơ:

Khi mẹ là giáo viên

(Tặng con gái) 

Mẹ chẳng bao giờ có được niềm vui

Đưa con đến trường những ngày quan trọng nhất

Khi con có niềm vui cũng là khi mẹ bận

Con luôn thiệt thòi khi có mẹ giáo viên.

 

Buổi tựu trường khai giảng đầu tiên

Mẹ thương con lắm nhưng cũng thôi đành chịu

Áo mới vở thơm con vẫn thường nũng nịu

“Mẹ đưa con đến trường, nay buổi học đầu tiên”

 

Con lớn dần con cũng hiểu mẹ hơn

Biết mẹ bận nên chẳng hề đòi hỏi

Con biết tự lo toan, con dần cứng cỏi

Vẫn thui thủi đi về khi không có mẹ ở bên.

 

Con thiệt thòi khi có mẹ giáo viên

Sớm, chiều, tối công việc bề bộn lắm

Sẽ không có mẹ suốt một thời áo trắng

Bởi mẹ không thể ở bên con cả những lúc con cần.

 

Nhưng con có mẹ như một người bạn thân

Mẹ không tuổi trong cuộc đời đèn sách

Mẹ sẽ bên con cùng con vượt qua thử thách

Và mãi yêu con đến trọn cuộc đời mình./.

Bài thơ được chị Hồng viết vào ngày 05/11/2007, tặng cho con gái lớn của mình. Ảnh: Khám PháBài thơ được chị Hồng viết vào ngày 05/11/2007, tặng cho con gái lớn của mình. Ảnh: Khám Phá

Cứ mỗi mùa tựu trường đến, những người làm trong nghề giáo lại rưng rưng nước mắt khi nhắc đến bài thơ “Khi mẹ là giáo viên”. Bài thơ tuy không quá dài, nhưng cũng đã khắc họa những thiệt thòi một đứa trẻ phải chịu đựng khi có mẹ làm nghề giáo. Những lời thơ đầy xúc cảm cũng là những lời tâm sự của một người mẹ gửi đến con, là sự thấu hiểu cảm giác của con khi không có mẹ ở bên cạnh trong những giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời. Hơn cả, đó còn là sự trăn trở, là nỗi lòng của một người mẹ, dù rất thương con, nhưng vẫn luôn hi sinh bản thân để cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục.

Cô giáo Lê Thanh Hồng (ở giữa) bên hai con gái của mình. Ảnh: Khám pháCô giáo Lê Thanh Hồng (ở giữa) bên hai con gái của mình. Ảnh: Khám phá

Khi đọc được bài thơ này, rất nhiều người làm giáo viên đã tìm thấy sự đồng cảm trong đó, một cô giáo chia sẻ: “Vẫn luôn thấy có lỗi với con, vì mải công việc ở trường lớp để rồi lúc về đến nhà đã khàn hơi, khản tiếng,… nên lúc dạy con không còn đủ kiên nhẫn như với học trò của mình. Thấy thương con ghê!”.

Một người làm giáo viên khác cũng nói: “Mẹ bắt buộc phải kiên nhẫn với học sinh, nhưng với con thì đòn roi liên tục. Nhiều khi còn trút giận lên cả con. Khổ thân con khi có mẹ là giáo viên”.

Cũng có chung cảm giác với chị Hồng, một câu chuyện xúc động khác về ngày khai giảng đầu tiên của con, cũng được một người mẹ làm giáo viên chia sẻ: “Ngày tựu trường, lần đầu tiên con vào lớp 1, mẹ không đưa con đến trường, không được nhìn nét mặt ngây ngô, ngộ nghĩnh của con trong ngày tựu trường. Mình vẫn nhớ ngày khai giảng đầu tiên thời tiết nắng oi, con dự khai giảng xong nóng quá không chịu được thế là òa khóc. Bố đưa con đi khai giảng thấy vậy bế con vào lớp quạt lấy quạt để và dỗ dành con…. Bây giờ đọc bài thơ này thương con quá”.

“Mình thì tối nào cũng nghe câu hỏi quen thuộc của con “Mẹ xong việc chưa? Ôm con một tí”,”Tối nay mẹ phải làm việc không ạ?”. Một cô giáo khác buồn bã tâm sự, khi có con học đến lớp 4 mà mẹ chưa lần nào đi họp phụ huynh cho con.

Một cô giáo gửi lời tâm sự tới tác giả: “Đọc bài thơ, chị hoàn toàn đồng cảm với em bởi con chị, cũng là con của cô giáo em ạ! Trong từng câu, từng chữ em gói những sự việc qua trang thơ, chị thấy như đâu đó phảng phất bóng dáng của mình, rồi cả con chị nữa , nhất là những câu con có ý vòi vĩnh mẹ để được mẹ chăm sóc, giờ nghĩ lại sao mà thương , sao mà tội cho các con quá em nhỉ!

Lúc đó, chị cứ chạy theo công việc bằng trách nhiệm, bằng bổn phận đối với nhà trường, đối với học sinh. Còn với con, cứ nghĩ lo cho chúng có cái ăn, cái mặc, các con có đời sống vật chất tương đối là mình an tâm rồi. Giờ suy nghĩ, thấy như thế là chưa đủ bởi vượt lên trên tất cả, các con cần được mẹ vuốt ve chăm sóc về mặt tinh thần. Càng thương các con hơn, trong hoàn cảnh vậy, vẫn không nửa lời trách cứ mẹ, đôi lúc lại nhìn mẹ bằng ánh mắt đồng cảm chia sẻ…”.

Nguồn: Khám phá.

Ý kiến bạn đọc:

Bạn hãy Đăng nhập để gửi ý kiến của mình.