Là một nhà giáo đã về hưu, ông đã chia sẻ với cộng đồng "9 điều suy nghĩ từ chuyện phụ huynh gây áp lực bắt giáo viên quỳ". Nay ông lại viết bài thơ chia sẻ suy nghĩ của mình, động viên các nhà giáo.
Tâm sự với đồng nghiệp sau tôi.
Buồn vô cùng nhưng đừng chán! Em ơi!
Khi phụ huynh làm nhục người đồng nghiệp
Có những kẻ đã sống bằng hai kiếp
Một phần người, một phần hệt thú thôi...
Cử nhân Luật sao tâm địa tệ, tồi
Bao chữ nghĩa chắc để trôi hết cả
Ép cô giáo phải quỳ cho hả dạ
Giữa mái trường mà hoang dã vậy sao?
Muốn cho cô luôn êm ái, ngọt ngào
Nhưng hành xử còn hơn đao, hơn búa
Là đảng viên mà sao tâm nhớp nhúa
Là phụ huynh sao lưỡi múa độc thù?
Chẳng thể tin lưỡi đó biết hát ru
Chẳng thể tin tính người như tên đặt (*)
Chẳng thể tin... còn điều này thì chắc:
Cha thế nào con cũng ắt giống cha
Vậy cho nên sẽ vất vả nghề ta
Sao cho trẻ biết tránh xa điều xấu
Và đứa con, dù cha là đầu gấu
Lại càng cần sự chỉ bảo nhiều hơn
Ta tin rằng đất nước có kỷ cương
Đến một ngày kẻ bất lương sẽ hết
Nghề trồng người cũng rủi ro khôn xiết
Cần bình tâm và phải biết sửa mình
Sẽ đến ngày mọi thứ sẽ công minh
Và người thầy lại lung linh như trước
Chịu khó qua một đoạn sông đục nước
Người lái đò vui tiễn bước khách lên
"Nhất tự vi sư" xã hội chắc không quên
Vận nước tốt cần có nền vững chãi
Chắp cánh trò bay, còn thầy ở lại
Câu "tôn sư" mong ai mãi ghi lòng
Biết là em còn nhiều nỗi long đong
Nhưng lên lớp là sáng trong, em nhé!
Biết là em vẫn rất yêu con trẻ
Để quên đi câu chuyện kẻ ngông cuồng!
11h09' ngày 6/3/2018
----------------------
(*) Tin mới: Phụ huynh ép cô giáo quỳ là ông Võ Hoà Thuận, cử nhân Luật, làm Tư pháp ở xã.
Ý kiến bạn đọc: (29)
Vậy hãy sống với những gì mình nghĩ
Mất hết niềm tin là mất đi tất cả
Chẳng còn gì ngoài thái độ thờ ơ
Công bằng ư chẳng phải chuyện dễ dàng
Lẽ đương nhiên điều này ai cũng hiểu
Việc có khó mới cần người xứng đáng
Đủ sức, đủ tầm, đủ nhiệt, đủ tâm
Đủ kiên trì đủ dũng cảm dấn thân
Đủ tài cán gánh lên vai trọng trách
Đủ trí lực đấu tranh không mệt mỏi
Đủ thời cơ để lật đổ cường quyền
Ai cũng sống với thái độ bất cần
Nhìn xã hội với ánh nhìn tiêu cực
Bực dọc ấy ngỡ làm chân lý sống
Nỗ lực biết bao người lại hóa thành sông.
Vài lời thơ ngớ ngẩn nghĩ viển vông
Cùng thầy cũ ngày xưa luôn ngưỡng mộ.