Sáng qua, tang lễ phóng viên Đinh Hữu Dư đã có biết bao cảm xúc trào dâng, nghẹn ngào nước mắt không chỉ của những ai về tiễn đưa em. Trên các trang báo và mạng xã hội biết bao người thân và cả những ai mới chỉ biết em qua báo chí cũng đều thương tiếc em.
Cũng sáng qua, thầy Lê Thống Nhất đã làm bài thơ viếng em - khi đó mới chỉ biết em qua các bài báo viết về em - chỉ 24 giờ đã có hàng trăm ngàn lượt đọc. Sáng nay, thầy mới bình tĩnh để tìm hiểu về em và chia sẻ qua Diễn đàn BigSchool tâm sự của mình:
Nói với Giang Phong: "Dư ơi! Thật tiếc là chưa biết em trước đó...Sáng nay, mình mới thực sự tìm hiểu về em. Những lời nói về em và những dòng viết về em suốt mấy ngày qua như không ngớt. Bây giờ rất muốn biết em đã viết gì...Cứ thế mải miết ngược dòng thời gian trên FB của em với nick name Giang Phong, nhìn và đọc, lại càng khâm phục và tiếc thương một tài năng - một chàng trai trẻ mà mình đã không hề sai khi đặt tên cho bài thơ viếng em: "Em ra đi để ngọc quý cho nghề!".
Xin mọi người hãy lắng nghe em nói...qua những vần thơ em viết.
Trên Dòng thời gian của FB Giang Phong có biết bao bài thơ em viết từ nỗi lòng của mình nhưng tôi cứ bị ám ảnh với bài thơ em viết ngày 11/4/2017:
Cách đây hơn 4 năm, em cũng viết về cái chết nhưng là sự bất tử của Đại tướng Võ Nguyên Giáp:
Cách đây hơn một em cũng viết về cái chết nhưng là sự hy sinh của những liệt sỹ ngã xuống và nằm dưới những nấm mộ chưa ghi rõ tên ai.
Mùa thu năm nay chưa qua nhưng sao đã "tận cùng quá khứ" và "tìm đến cuối nỗi buồn"?
Mùa đông cách đây 2 năm...biết là em rất buồn khi "với theo không kịp những lời hứa bỏ rơi"
Em sinh ra vào mùa thu (2/8/1988) và ra đi khi chưa hết thu. Nghiệp làm báo của em là "Đi tiếp.../Không dừng.../Mải miết.../Giới hạn tận cùng" của "Lằn ranh trắng đen/Phân định/Ác quỷ/Thiên thần"...
Thầy Nguyễn Văn Dững đã viết về em sau khi tiến đưa em: "Hạt bụi nào hoá kiếp thân em". Lời hát của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn mà thầy em đã dành cho em phải chăng cũng nói về một định mệnh - một sự ra đi nhưng không ai nghĩ là em đã ra đi sớm thế! Không...em chỉ "Lặng một chút để nghe thêm nhịp thở/ Tiếng dế kêu trong vườn cỏ đẫm sương/ Nhắm đôi mắt để nhìn sâu một chút/ Bóng hoàng hôn soi bóng những tâm hồn". Ai cũng "chỉ sống một lần thôi" nhưng một lần sống của em còn để lại cho đời một tấm gương mà nhiều người cần học.
Khi em hai mươi bảy tuổi đã nhận ra cuộc sống đâu phải "công danh với sơn hà".
Em đã liên tưởng tới "Nơi dòng sông im lặng" với "Vô tận bước chân cô độc" nhưng em lại không ngờ đã ra đi ở một dòng sông đang giận dữ đến tột độ để bất ngờ "Xa rời giấc mộng/ Đoá cúc vàng" và không kịp thấy "Bừng nở/ Mùa xuân!".
Và em như đã "Từ bản ngã/Trở về hư không", về với "Huyền vi/ Ảo ảnh/ Tịnh tâm/Từ bi cõi Phật".
Không chỉ có mưa của đất trời mà mưa của những hàng lệ rơi trước sự ra đi của em - mưa của lòng người và bây giờ em "Ở một nơi rất xa xôi/Trong một giấc ngủ buồn".
Bởi vì thật đau xót khi em phải "Ngủ yên nhé/Những giấc mơ/Và khát vọng/Một thời/Chìm sâu"
Lời thơ em như nói chính về sự ra đi của em. Đọc mà bàng hoàng, đau xót.
Không chỉ là một nhà báo đáng khâm phục mà sáng nay đọc miên man những vần thơ của em, tôi chợt nhìn ra phía rất xa mà thầm nói với em: "Giang Phong ơi! Thơ của em chính là em...day dứt khôn nguôi và như biết trước sự ra đi của mình!"
Đã đau xót vì mất một nhà báo, bây giờ lại càng đau khi biết mất một nhà thơ!
Lê Thống Nhất.
Ý kiến bạn đọc: (1)