Bài thơ như lời tâm sự với cô giáo vùng cao nhưng cũng để chúng ta hiểu thêm những vất vả của những người đi gieo chữ, trồng người ở những nơi này. Cảm phục sự hy sinh của thầy cô dạy học ở vùng cao không chỉ để yêu thương hơn mà chúng ta hãy làm gì để chia sẻ?
Không chỉ "cõng con chữ" mà còn cõng bàn ghế
Anh thương em cô giáo vùng cao ơi
Tháng 8 về bản mình vào mùa lũ
Chắc nhiều lắm những đêm em không ngủ
Lũ quét, gió về, trường lớp ngập tràn mưa.
Cô giáo vùng cao ơi không biết tự bao giờ
Ở miền xuôi lên đây cùng con trẻ
Cùng học, cùng chơi, em ươm mầm con chữ
Xứ sở mịt mùng, đói với rét quanh năm.
Cô giáo mầm non vùng Ba Tơ, Quảng Ngãi
Cái bàn cô viết, cái chiếu cô nằm
Đêm đến mưa rơi chắc chỗ nào cũng dột
Gió lại về đêm nay lại thổn thức
Nước ngập rồi, mai vào bản sao đây.
Em nhớ không, hồi đó, mới bao ngày
Cô giáo ngây thơ, tràn trề nhựa sống
Mơ những điều giản đơn, thơ mộng
Lên vùng cao ươm mầm chữ sườn đồi.
Lớp học vùng cao
Anh làm sao quên đôi môi đỏ em cười
Lũ trẻ lấm lem, áo quần nát rách
Má ửng hồng nhìn cô trao trang sách
Khắp bản làng, to nhỏ tiếng vui ca.
Cô giáo ơi, em bỏ mấy mùa hoa
Bỏ cả tuổi thanh xuân, bỏ cả thời tuổi trẻ
Em là ai, sao mà em mạnh mẽ
Xóm bản thành mái ấm nhỏ đơn sơ.
Cô giáo ơi không biết tự bao giờ
Bản quen cô như người nhà thân thuộc
Trang sách em nhuốm mồ hôi nước mắt
Nhuốm cả bùn lầy, nhuốm cả tuổi xuân em.
Trên đường đi cắm bản dạy học
Cô giáo ơi có bao giờ cô đơn
Một mình em đội nắng mưa gió rét
Đội cả những mầm xanh lay lắt
Có khi nào em được bữa cơm no.
Cô giáo vùng cao ơi, thương mến tự bao giờ
Muốn bước cùng em, tận chân đồi góc bản
Muốn kéo cả trời xanh cho nắng mai tươi thắm
Để nụ cười nở mãi trên môi em.
Cô giáo vùng cao ơi, anh gọi tiếng thân thương......
Phong Ba
Ý kiến bạn đọc: