Trên mạng chia sẻ nhau bài thơ cùng tấm ảnh với thơ thầy Văn Như Cương. Đọc vừa buồn nhưng lại vui vui...Không hiểu có cực đoan quá không nhưng cũng là nỗi lòng của nhiều nhà giáo. Bài thơ đáp lại thầy Cương không hiểu của trò hay của thầy cô, hay của ai?
Bài thơ đi cùng tấm ảnh trên
NỖI LÒNG SƯ PHẠM
(Đáp lại thơ thầy Văn Như Cương)
Con chẳng dám vào sư phạm đâu
Đời đời kiếp kiếp chả sang giàu
Xã hội tôn vinh " Nghề cao quý"
Thu nhập chỉ bằng "đi sau trâu".
Bụi phấn, họng đau - bệnh nói nhiều
Quanh năm "cháo phổi" có ngày tiêu
Tích hợp, liên môn cần đổi mới
Sếp bảo không làm sẽ treo niêu.
Công an, bác sĩ cùng kế toán
Hót nhất thời kì bốn chấm không (4.0 )
Ai bị cùng sào vào sư phạm
Có trường gọi điểm chín chấm không (9 điểm ).
Ra trường bác sĩ vào biên chế
Công an, tuyển gấp cần rất đông
Ơ kìa sư phạm đi đâu thế?
Trâu cười: Cùng tớ để ra đồng.
Thầy đã ra đi tuổi tám mươi
Ở nơi tiên, phật muốn thầy cười
Nhưng chờ chế độ cơi nới đã
Con sẽ đậu đơn nghiệp trồng người!
(Không thấy ghi danh)
Chú thích: Có nhiều dị bản, xin chỉ chép lại một. Mong tác giả liên hệ với chúng tôi để biết quý danh. Xin thứ lỗi vì không biết ai nên chưa xin phép.
Ý kiến bạn đọc: (3)
Còn ai theo nghiệp giảng đời thời nay?
Bác sĩ, kiếm tiền bữa nay
Kiếm được nhiều tiền, qua ngày còn dư.
Giáo viên đã đừ, đềm thư
Kêu con đừng theo nghiệp đừ đời sau.
Bác sĩ, kinh tế thêm giàu
Còn người giáo, chả mấy giàu là bao.
Lên trường, bụi phấn, bệnh lao
Quanh năm "cháo phổi" kiếm đào, tiền đâu?
Phấn trắng bảng đen bài vở đèn dầu
Gác tay ngẫm thấy mình như là ... Phạm
Dù sống đời Sư đến bạc mái đầu.